Ngọc Vân
Tôi rời Việt Nam giữa Tháng Bảy, 1993, với một vali quần áo, không vướng bận bởi kỷ niệm, không suy nghĩ chuyện tương lai và hòa nhập vào cuộc sống tất bật của người dân Mỹ ngay từ ngày đầu đặt chân đến Quận Cam.
Sáng đến xưởng may, chiều đến trường, cứ như vậy mà làm mà học. Không cảm thấy cực khổ, không cảm thấy buồn phiền, cũng không cảm thấy nuối tiếc một điều gì. Hàng ngày, tôi chỉ biết nhiệm vụ của mình là may cho xong lố hàng để giao, đọc cho xong mấy cuốn sách để có thể vượt qua được mấy kỳ thi, cứ vậy mà tiến tới.
Không hiểu thời đó vì lý do gì mà những người qua diện ODP như tôi không được cấp thẻ xanh. Tôi có thẻ xanh là nhờ tôi lấy chồng, dĩ nhiên không phải tôi lấy chồng là vì cái thẻ xanh đâu à nha! Rồi sau khi có thẻ xanh năm năm, tôi được vô quốc tịch. Thực sự lúc đó tôi cũng chưa hiểu được sự quan trọng của việc có thẻ xanh hay được trở thành công dân Mỹ là như thế nào. Bởi vậy mới nói, những gì mình có được quá dễ dàng thì mình không cảm thấy quý. Mãi đến sau này mới hiểu được mình may mắn hơn biết bao nhiêu người khác.
Có lẽ số tôi “đi ra đường gặp quý nhân phù hộ” nên ít khi nào gặp chuyện buồn phiền hay chướng tai gai mắt, nhất là từ ngày qua Mỹ, kể cả khi “đụng độ” với “police.”
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi bị cảnh sát rượt theo là lúc tôi đi giao sushi cho mấy chợ. Lúc đó tôi run như cầy sấy. Trong lúc tôi mở cái cốp xe để tìm cái bóp lấy bằng lái xe đưa cho ông cảnh sát coi, ổng thấy trong cốp xe tôi nào là thùng đựng sushi, nào là sách sở, nào là sữa là tả cho con nít, rồi còn có cái “car seat” trong xe. Không biết là tại vì nhìn thấy cảnh tượng quá sức khủng khiếp hay là ông cảnh sát sợ đứng đó chút nữa tôi bắt ổng mua hết mớ sushi mà ổng chỉ dặn tôi phải chạy chậm lại rồi cho tôi đi!
Lần thứ hai là lúc tôi đi làm ở trên núi. Hôm đó tuyết xuống, cũng là lần đầu tiên tôi chạy xe trên tuyết, lúc gần đến chỗ làm, đường trơn quá tôi chạy hết được. Tôi đậu cái kịt ngay giữa đường, bước xuống xe. Thấy có chiếc xe police chạy tới, tôi ngoắc vô, ông police xuống xe, tôi nói, “Đường trơn quá tôi chạy không được, ông đậu vô parking lot dùm tôi.” Vậy là ổng lấy chìa khóa chạy xe tôi vô bãi đậu xe.
Hai mươi năm ở Mỹ, tui sống trong cộng đồng người Việt chỉ được hơn hai năm, còn ngoài ra hằng ngày làm việc tiếp xúc với người Mỹ, tôi không biết tôi có bị Mỹ hóa không. Chỉ biết là thấy ai làm gì hay thì tôi học hỏi theo, không phân biệt đó là phong tục người Mỹ hay phong tục người Viêt.
Có đôi lúc tôi nghĩ, nếu như hồi đó anh tôi không liều mình đi vượt biên, rồi bảo lãnh tôi qua Mỹ thì bây giờ cuộc sống của tôi sẽ như thế nào? Suy nghĩ nhiều lần, và lần nào rồi đến cuối cùng tôi cũng vẫn thầm cám ơn anh tôi, gia đình tôi, và nhất là nước Mỹ đã cho tôi những gì tôi có được ngày hôm nay.
Theo nguoi-viet.com