Con người và những lí do khỏa thân “kì quặc” nhất thế giới

Trên thế giới luôn có không ít những người muốn khỏa thân chỉ vì các lí do hết sức khó hiểu 

Khỏa thân để ăn cắp

Lo sợ các nhân viên tại cửa hàng Somerfield sẽ đuổi theo mình đến cùng sau khi lấy đi 3 miếng chân cừu, cô gái 22 tuổi Rebecca đã quyết định tụt bỏ chiếc quần dài mình đang mặc với hi vọng những người đàn ông đuổi theo vì ngại nhìn vào “chỗ kín” của cô mà không bám theo nữa. Tuy nhiên, việc không cởi hẳn quần ra đã khiến cho đôi chân của cô gái này bị vướng và không thể trèo qua hàng rào bảo vệ quanh khu vực. Các nhân viên an ninh, sau khi lấy lại bình tĩnh cuối cùng cũng đuổi theo kịp và bắt tên trộm “quái chiêu” này mặc quần lại cho đúng.

Khỏa thân để ăn cắp

Khỏa thân vì sự cố cáp treo

Một sai lầm nhỏ với chiếc ghế ngồi trên cáp treo đã khiến cho một người đàn ông khi ngồi trên đó đã bị tụt xuống dưới. Mặc dù không bị rơi xuống song nạn nhân đã gặp phải một tình cảnh khá trớ trêu khi chiếc quần chính là thứ giữ anh ta lại giữa không trung. Với chiếc quần bị tụt hẳn ra và “hàng họ” bị lộ hoàn toàn trong 10 phút liền. Trải qua quãng thời gian nguy hiểm cũng như “bẽ mặt” nhất của cuộc đời, người đàn ông này đã tỏ vẻ vô cùng xấu hổ sau khi được cứu xuống trước những ánh mắt và tiếng cười của mọi người xung quanh.

Khỏa thân vì sự cố cáp treo

Khỏa thân để đua xe cảm giác mạnh

Lái xe với tốc độ hàng trăm km trên giờ trong tình trạng không một mảnh vải che thân, người phụ nữ 28 tuổi đến từ Ohio đã khiến các cảnh sát phải mất tới 10 giờ truy đuổi để có thể dừng được xe lại. Được biết, cô gái này đã uống quá say trong bữa tiệc trước đó và hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng trong việc cởi bỏ tất cả để tận hưởng cảm giác tốc độ cực mạnh khi lái xe ô tô ở tốc độ cao.

Khỏa thân để đua xe cảm giác mạnh

(BTT)

********************

“Choáng” với giá đi khách của gái mại dâm ở Quất Lâm

 

Các cô gái ở đây đều ký với chủ một hợp đồng có thời hạn, sổ sách được hai bên ghi chép cẩn thận. Giữa các ki-ốt cũng có ‘luật’ không được phá giá.

Đã từ lâu, bãi biển Quất Lâm (huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định) đồng nghĩa với thứ gì đó rất hư hỏng, chơi bời. Cánh đàn ông khi rủ nhau đi đều nháy mắt với nhau một cách rất… ẩn ý, tinh quái.

 

Mặc dù người ta xuống vùng biển này có thể đơn thuần với lý do trong sáng là tắm biển, nhậu hải sản nhưng bất kỳ người đàn ông nào xuống nơi thị phi này đều có thể bị gán cho tiếng xấu là đi “chơi” gái; còn phụ nữ đi Quất Lâm thì sẽ bị mọi người nhìn bằng con mắt ngạc nhiên, không hiểu nổi là “xuống đó để làm gì”.

Ngoài bãi biển Quất Lâm có khoảng 120 ki-ốt, dãy bên phải đánh số chẵn, bên trái đánh số lẻ. Tại mỗi kiốt đều phục vụ ăn uống đồ hải sản và rất nhiều em ăn mặc mát mẻ, đứng ngồi phía trước để mời gọi các khách đàn ông đi qua.

Thấy 3 gã thanh niên vè vè đi xe máy và không ngừng ngó nghiêng, chủ quán và các em nhân viên trong các kiốt thi nhau cất tiếng mời gọi: “Vào đây anh ơi”. Nếu không cất tiếng mời mọc thì cũng là cái vẫy tay hoặc nụ cười đầy ẩn ý. Một số ki-ốt, do đang thời điểm trưa, có nhiều “em út” đang ngồi đánh bài, cười đùa. Ở ngoài đường, thi thoảng lại có chiếc xe tay ga, trên đó là 1-2 cô gái ăn mặc mát mẻ, đi đến các ki-ốt, nhà nghỉ phục vụ khách.

Các cô gái đang chờ đợi khách

Ba người quyết định ghé vào một kiốt quen thuộc. Tiếp họ là ông bà chủ quán không có dáng gì là chủ chứa mà trông rất chân chất, xởi lởi. Khi khách đánh tiếng hỏi: “Hôm nay có em nào “ngon ngon” không”, thì bà chủ cho biết có 3 em, nhưng hôm nay người thì “đến tháng”, người thì kêu mệt, nên ông bà chủ đều cho nghỉ, không phải tiếp khách. Nhưng nếu khách muốn thì họ sẵn sàng điều từ nơi khác.

Vừa ăn uống, một anh sành sỏi, đưa mắt ngắm từng em đang lướt xe tay ga trên đường, vừa “đi khách” xong. “Chấm” một em tóc dài, anh ta gọi chủ quán “điều” hàng. Chủ quán, sau một cuộc điện thoại chớp nhoáng, bảo lại rằng: “Ok, vào phòng đi, đến ngay đấy”.

Căn phòng ngủ nằm ngay ở trong kiốt, đó là một căn phòng khép kín, có cả nhà vệ sinh nhưng xộc lên mùi tanh tưởi và ẩm mốc.

Một cô gái bước vào sau tiếng gõ cửa. Sau khi cất lời chào, cô đã cởi áo và giục khách cùng cởi. Sau vài câu bông đùa, tâm sự nhẹ nhàng, cô gái cho biết tên là My, quê ở Quảng Ninh. My nói: “Năm ngoái, sau khi thi trượt đại học, em có một thời gian làm bồi bàn trên Hà Nội. Lương thấp, lại trải qua một vài mối tình thất bại nên em thấy chán. Nghe một cô bạn rủ xuống Quất Lâm để kiếm tiền, vậy là em đi luôn”.

My bảo, mới làm ở đây mới được hơn một tháng. Khi xuống đây, như nhiều gái mại dâm khác, cô ký hợp đồng với ông, bà chủ, có thời hạn 2 tháng. “Hết 2 tháng em mới được lấy tiền công. Hằng ngày, tiếp bao nhiêu khách, ông bà chủ sẽ ghi vào sổ. Bản thân em cũng ghi các lượt tiếp khách của mình vào. Nếu muốn lấy tiền trước khi “hợp đồng” kết thúc thì ông bà chủ cũng sẽ ứng trước. Việc ứng tiền này sẽ được ghi chép cụ thể vào sổ để tính toán”, My kể và cũng cho biết thêm, sau khi hết 2 tháng hợp đồng, nhân viên có thể lựa chọn ký tiếp hoặc nghỉ.

Mỗi lần bán dâm có giá là 130.000 đồng.

Thông thường, gái mại dâm ở đây đều ký hợp đồng với ông bà chủ có thời hạn 2-3 tháng. Cũng có trường hợp lên đến một năm. Có nhiều người chỉ “làm thêm” ở đây vài tháng, nhưng cũng có nhiều gái mại dâm đã có thâm niên tại đây đến vài năm.

Mỗi lần bán dâm có giá là 130.000 đồng. Trong trường hợp khách đi gái mại dâm của kiốt đó, thì chủ được 90.000 đồng, gái mại dâm được 40.000 đồng; nếu khách không ưng gái tại ki ốt đó, chủ sẽ gọi gái ở nơi khác thì gái được 40.000 đồng, chủ được 50.000 đồng, chủ kiốt cung cấp gái được 40.000 đồng.

Dù mỗi lần đi khách chỉ được số tiền bèo bọt 40.000 đồng, nhưng thu nhập của các gái mại dâm ở đây lại rất khủng. Vào những thời gian cao điểm, khách nhiều, thu nhập một tháng của mỗi gái mại dâm có thể lên tới 35-40 triệu đồng, ít thì cũng phải 15-20 triệu một tháng.

My cho biết: “Bọn em chẳng ai động đến số tiền trả công tiếp khách. Ăn uống thì đã có chủ lo. Ngoài ra còn có từ tiền bo của khách. Có hôm em được bo một triệu đồng”. Vì vậy, khách đến đây có thể thấy rất nhiều gái mại dâm đi xe tay ga để tiện di chuyển từ ki ốt nọ đến ki ốt kia.

Nhiều cô ở đây mỗi tháng gửi hàng chục triệu về cho gia đình bằng chuyển phát nhanh, hoặc bằng cách về trực tiếp thăm nhà. Tất nhiên, để kiếm được số tiền ấy, họ cũng phải trả giá rất nhiều. Một gái mại dâm ở Quất Lâm một ngày tiếp 30-40 lượt khách là chuyện bình thường, nhất là với những người nổi bật về nhan sắc và hút khách.

Có những trường hợp bị chủ ép phải tiếp khách đến mệt lử, phải uống thuốc trợ lực mới có thể gượng được. Họ phải trả giá rất đắt về sức khỏe, nhan sắc tàn tạ nhanh, nguy cơ “dính” bệnh tật rất cao. Một gái mại dâm cho biết, ức chế nhất là gặp những trường hợp khách say rượu, họ yêu cầu đủ mọi trò kỳ quái, phục vụ rất mệt.

Mỗi ki-ốt gần bờ biển này đều nuôi gái mại dâm. Ki-ốt nuôi nhiều nhất là 8 người; còn ít thì cũng phải 3 người. Như vậy, với số ki-ốt trên, tại bờ biển này có khoảng 400-500 gái mại dâm hành nghề. Các kiốt ở đây đều phải tuân thủ luật “bất thành văn” là không được phá giá. Ở bất kỳ ki-ốt nào, mỗi lượt đi khách đều có giá đồng hạng 130.000 đồng.

Các chủ cửa hàng ở đây có mối liên hệ để cung cấp gái mại dâm với nhau rất chặt chẽ, thông qua điện thoại di động. Nếu khách ngồi ăn uống mà ưng gái mại dâm nào đang đi trên đường, thì chỉ cần một cuộc gọi, chủ ki-ốt đã có thể điều đến ngay lập tức.

Mối quan hệ giữa ông bà chủ và gái mại dâm ở đây cũng khá thân thiết. Ngoài một vài trường hợp chủ ép gái phục vụ tới kiệt sức thì ở một số quán họ đối xử với nhau như người cùng một nhà, cùng ăn uống, trò chuyện vui vẻ. Ông bà chủ ăn gì thì các cô gái bán thân này cũng được ăn như vậy. Gái mại dâm không phải nấu ăn, nhưng khi kết thúc bữa cũng góp tay để thu dọn bàn ăn. Nhiều cô còn buông lời trêu chọc, cười đùa với bà chủ.

(BXH)

**********************

Miền Tây nước Mỹ bị thiêu đốt trong nắng nóng hơn 50 độ C

(Dân trí) – Nhiều thành phố khu vực miền Tây nước Mỹ đang phải đối mặt với tình trạng nắng nóng chưa từng có khi nhiệt độ nhiều khu vực được dự báo vượt 50 độ C. Hàng chục người đã phải nhập viện do nắng nóng.

Người dân miền Tây nước Mỹ đang tìm đủ cách chống chịu nắng nóng
Người dân miền Tây nước Mỹ đang tìm đủ cách chống chịu nắng nóng

Khu vực Thung lũng tử thần của California, nơi nổi tiếng với thời tiết nắng nóng, được dự báo sẽ phải đối mặt với nhiệt độ lên tới 53 độ C, gần với mức kỷ lục thế giới 57 độ C được ghi nhận tại đây ngày 10/7/1913.

Trong khi đó thành phố Phoenix, bang Arizona cũng được dự báo sẽ có nhiệt độ lên tới 48 độ C. Còn những du khách đang có mặt lại Las Vegas sẽ bị “thiêu đốt” trong cái nóng 47 độ C, Cơ quan thời tiết quốc gia Mỹ cho biết.

Cơ quan này cũng đã phát đi cảnh báo nắng nóng tại một số khu vực trong vùng và tiếp tục duy trì cảnh báo đến tận thứ Hai.

“Ngoài trời nắng nóng thật tàn bạo”, Leslie Carmine, người phát ngôn của Tổ chức từ thiện Công giáo chia sẻ với hãng tin AP. Tổ chức này đang điều hành một trung tâm cư trú ban ngày tại Las Vegas cho những người vô gia cư tới tránh nắng.

Các cơ quan chức năng cũng đang nỗ lực bảo vệ những người dễ bị tổn thương, bằng cách thành lập các trạm hạ nhiệt tạm thời cho người vô gia cư và người già có thu nhập thấp, những người có thể không dám sử dụng điều hòa.

Trong ngày hôm qua, theo BBC, hơn 34 người đã phải nhập viện sau khi tham dự một buổi hòa nhạc ngoài trời tại Las Vegas, Nevada. Tại Los Angeles, California, một số người cũng đang được điều trị vì đau tim và mất nước.

Đợt nắng nóng khủng khiếp xuất hiện sau một trong những mùa khô nhất từng được ghi nhận trong khu vực. Nguy cơ cháy rừng hiện ở mức cao.

Theo BBC, tình trạng nắng nóng bắt nguồn từ một hệ thống khí cao áp mắc kẹt tại khu vực này.

Lực lượng tuần tra biên giới Mỹ đã phải tăng cường nhân lực cho bộ phận cứu hộ dịp cuối tuần, trước nguy cơ những người vượt biên trái phép từ Mexico vào Mỹ có thể bị kiệt sức và mất nước.

Tuần trước, ít nhất 7 người nhập cư đã bị phát hiện tử nạn trong hoang mạc của bang Arizona dù khi đó nhiệt độ còn thấp hơn.

Thanh Tùng
Theo AP, BBC

*******************

Chuyện về hai cô gái Sài Gòn trở thành công chúa nước Trung Phi

Vào năm 1972, Tổng thống nước Cộng hòa Trung Phi (sau là Vương quốc Trung Phi) thông báo tìm đứa con rơi thời ông đi lính lê dương ở Sài Gòn. Một cô gái lai ở Sài Gòn tên là Baxi được đưa sang Trung Phi.

Bokassa (ảnh trái), công chúa Martine và con.
Bokassa (ảnh trái), công chúa Martine và con.

Một thời gian sau, một người con gái lai khác tên là Nguyễn Thị Martine được xác định mới đúng là “cô công chúa” mà ngài Tổng thống Trung Phi cần tìm. Và, cả 2 cô gái Sài Gòn đều được nhận làm công chúa.

Tổng thống tìm con

Vào năm 1972, Tổng thống nước Cộng hòa Trung Phi Jean Bedel Bokassa nhờ Bộ Ngoại giao Pháp tìm kiếm giùm ông đứa con rơi đang thất lạc tại Sài Gòn, kết quả của mối tình giữa ông thời đi lính lê dương với một cô gái Sài Gòn. Những người có trách nhiệm của chính quyền Sài Gòn thời ấy đã cất công đi tìm, cuối cùng đưa được một cô gái lai tên Baxi, con của bà Ba Thân ở Xóm Gà, Cây Quéo – Gia Định, giao cho Bộ Ngoại giao Pháp đem về Trung Phi. Tổng thống Bokassa đã tổ chức tiệc ăn mừng rất lớn để đón đứa con lưu lạc gần 20 năm.

Thông tin về việc Tổng thống Bokassa tìm được đứa con rơi ở Sài Gòn đã được báo chí ở đây đưa tin trang trọng. Ngay tức thì, có một người khách tới tòa soạn báo Trắng Đen xin gặp ông chủ nhiệm Việt Định Phương. Người khách tự xưng là cậu ruột của cô gái lai tên Nguyễn Thị Martine – đứa con đích thực của ngài Tổng thống Trung Phi. Bằng sự nhạy bén nghề nghiệp, chủ nhiệm tờ báo đã phân công một dàn phóng viên hùng hậu vào cuộc. Câu chuyện tình yêu của anh lính lê dương Bokassa và cô thôn nữ Nguyễn Thị Huệ đã được các phóng viên thể hiện thành bài điều tra nhiều kỳ trên báo. Số lượng phát hành của báo Trắng Đen tăng vùn vụt sau từng số báo, trở thành tờ báo có số lượng phát hành cao nhất Sài Gòn.

Chuyện tình anh lính lê dương

Jean Bokassa đi lính cho Pháp từ năm 18 tuổi, lúc nước Trung Phi còn là thuộc địa của Pháp. Bokassa theo đội quân lê dương có mặt tại nhiều nước trước khi đến Việt Nam vào năm 1953. Bokassa mang lon trung sĩ nhất đóng tại Chánh Hưng, Sài Gòn (quận 8 bây giờ). Có thời gian Bokassa được tăng cường về Biên Hòa làm nhiệm vụ gác cầu ở Cù Lao Phố (cầu Gành). Hồi đó, những làng mạc xa xôi hẻo lánh, người dân rất sợ đoàn quân “Tây đen mặt gạch”, phụ nữ không may gặp họ trên đường hành quân thì coi như hết đời.

Nhưng ngay giữa thành phố hay những nơi thị tứ đông người thì người dân không sợ đám lính đánh thuê này. Mấy người lính Tây đen có nhiệm vụ canh giữ cầu Gành trên mảnh đất Cù Lao Phố không dám giở thói côn đồ, họ có vẻ hiền từ. Bokassa là người hiền nhất trong đám lính gác cầu Gành. Hồi đó, ở gần cầu Gành có một cái phôngtên nước công cộng để người dân trong vùng đến hứng gánh về dùng. Trong xóm đầu cầu ngày đó có người con gái tên là Nguyễn Thị Huệ chuyên gánh nước mướn.

Sau giờ “gác cầu”, Bokassa lê la đến bên vòi nước phôngtên công cộng để “tán gái” theo bản năng. Phụ nữ Việt Nam thời ấy rất sợ lính “Tây đen”, nên khi thấy Bokassa lởn vởn ngoài phôngtên là các cô trốn biệt, không dám gánh nước. Ban đầu cô Huệ cũng trốn biệt khi thấy “Tây đen” ngoài chỗ lấy nước, nhưng rồi vì chén cơm manh áo, người mướn cứ thúc giục, nên cô Huệ “đâm liều” đến chân cầu Gành lấy nước. Bokassa tập tành nói tiếng Việt với cách phát âm lơ lớ, làm cô Huệ phải phì cười. Chàng lính lê dương cười theo, nhe hàm răng trắng phau.

Dần dà, những cử chỉ ngô nghê, vụng về của anh lính da đen làm cho cô Huệ thấy có cảm tình hơn là sợ sệt. Rồi cô dạy cho Bokassa nói tiếng Việt. Cô không còn cảm thấy ngượng ngùng mỗi khi đối diện với anh lính da đen này nữa mà trái lại – mỗi khi quảy đôi thùng ra phôngtên gánh nước, cô có ý trông chờ gặp mặt anh lính Châu  Phi.  Bokassa cũng biết cách “galăng”,  khi thì mua tặng cho cô Huệ cái khăn, khi thì chai dầu thơm, lúc thì khúc vải để may quần áo… Cũng có khi anh tặng cho cô tiền mà cô phải gánh nước hàng tuần mới có được. Việc gì đến phải đến, một ngày cuối tuần Bokassa đón cô Huệ về Sài Gòn…

Kết quả của cuộc tình Phi -Việt này làm cho cô Huệ mang thai. Cha cô Huệ không chịu nổi chuyện ấy, bỏ nhà ra đi. Chỉ tội nghiệp mẹ cô Huệ, nước mắt rơi từng hạt, bà chết lặng không nói được câu nào. Cô Huệ không có một lời nào để thanh minh, cô bật khóc và ôm chầm lấy người yêu, Bokassa lặng lẽ lấy khăn tay lau nước mắt cho người tình.

Họ rời khỏi nhà cha mẹ cô Huệ như một cuộc trốn chạy… tủi hổ, vội vàng. Sau đó hai người về xã Tân Thuận Đông, quận Nhà Bè, một xã vùng ven Sài Gòn thời đó, nơi đơn vị của Bokassa đóng quân. Họ mướn nhà ở đây và sống với nhau như hai vợ chồng. Tình nghĩa vợ chồng đang hương lửa mặn nồng bỗng chốc biệt ly, mỗi người một ngả – Bokassa chia tay với người vợ trẻ đang mang thai để trở về cố quốc bởi quân đội Pháp đã hoàn toàn thảm bại tại chiến trường Việt Nam.

Công chúa bốc vác

Sau cuộc chia tay đẫm nước mắt với chồng, cô Huệ một mình lủi thủi trong căn nhà vắng lặng ở Tân Thuận Đông mặc cho xung quanh bao lời gièm pha, chê trách. Gần tới ngày sinh nở, tinh thần cô Huệ càng suy sụp hơn, cô quyết định quay về với mẹ. Đó là một ngày tháng 10.1954, cô Huệ trở về nhà cha mẹ với một hình hài ốm xanh, bụng căng to, sắp đến ngày sinh nở. Mới có mấy tháng mà cha cô vì nhớ thương cô nên già khọm đi trông thấy, ông ôm đứa con gái vào lòng, nước mắt của người cha già chảy dài xuống mái tóc của cô. Mẹ cô thì vui mừng khôn xiết, đã bao ngày bà tưởng cô không bao giờ trở về căn nhà này nữa, bởi bà nghe nói: Pháp thua trận, Tây trắng, Tây đen đem vợ con xuống tàu chạy trốn hết rồi.

Rồi đứa bé gái chào đời, mình mẩy đen nhẻm, mái tóc xoăn tít, đôi môi dày… giống hệt Bokassa.  Cô Huệ cho con mang họ mẹ, nhưng nhớ lời người chồng dặn dò trước lúc chia ly, cô đặt tên cho con là Nguyễn Thị Martine. Sau khi sinh nở, hoàn cảnh của hai mẹ con cô Huệ càng lúc càng túng quẫn hơn. Số tiền của Bokassa để lại cho cô theo ngày tháng cứ cạn dần rồi hết hẳn. Cha mẹ của cô rất thương cháu ngoại, nhưng sức già lực yếu, hai ông bà chỉ có tình thương và… nước mắt.

Thời gian này hoàn cảnh hai mẹ con cô Huệ thật bi đát, cô phải  thức khuya dậy sớm, làm đủ mọi công việc để có tiền nuôi con. Nơi ăn chốn ở cho bé Martine hoàn toàn không ổn định, cô đi làm ở đâu thì tha con bé đi theo đó – khi thì về Gia Định, lúc xuống Thủ Đức, có lần cô bồng Martine về nhà bà con ở tận Sa Đéc để làm ruộng.

Mặc cảm vì màu da và những đường nét trên gương mặt càng làm cho Martine ít nói. Vì sinh kế gia đình, Martine theo mẹ đến sinh sống tại chợ Nhỏ, Thủ Đức.  Cô làm đủ thứ nghề để phụ giúp mẹ – từ bán báo, đậu phộng, bánh mì, trà đá…, dù vất vả khổ cực đến đâu Martine cũng cố gắng vượt qua. Cô từng nghe mẹ nói: “Ngày lên tàu để rời khỏi Việt Nam, ba và má khóc hết nước mắt, ba của con vét hết túi tiền đưa cho má để dành chờ ngày sinh con. Ba con hứa sẽ trở lại Việt Nam để đón mẹ con mình”.

Đầu năm 1972, Martine 18 tuổi, cô làm bốc vác cùng đám đàn ông ở nhà máy ximăng Hà Tiên, một công việc mà đàn ông sức vóc đôi khi còn ngán ngẩm. Một ngày cuối năm 1972, khi đang bốc vác, Martine nghe người cậu kêu: “Đi về thay đồ, chuẩn bị đi gặp ba mày là tổng thống…”.

Năm 1966, Bokassa mang quân hàm trung tá, cầm đầu một binh đoàn lật đổ Tổng thống D.Dacô. Ông tự phong cho mình làm Chủ tịch Hội đồng Cách mạng, Tổng Tư lệnh Quân đội, xóa bỏ hiến pháp để quân đội hoàn toàn nắm quyền hành cai trị đất nước. Năm 1968, dưới áp lực quốc tế, Bokassa tổ chức bầu cử tổng thống, ông trở thành vị tổng thống thứ hai của nước Cộng hòa Trung Phi. Cuối năm 1976, Bokassa tuyên bố giải tán chế độ cộng hòa để lập nên Vương quốc Trung Phi, tự xưng mình là Hoàng đế Bokassa đệ nhất. Năm 1979, Hoàng đế Bokassa bị chính con rể (phò mã, đại úy Fidel Obrou – chồng của Baxi) hạ bệ, ông ta phải ra nước ngoài lánh nạn. Ông mất năm 1996, để lại 13 người vợ và 54 người con.
Theo Hoàng Tư

Lao Động

****************

Hơn 300 cảnh sát đột kích điểm ăn chơi bậc nhất Hải Phòng

Rạng sáng hôm nay, hơn 300 cảnh sát bao vây sàn nhảy M.O.S Club – tụ điểm ăn chơi được cho là lớn nhất Hải Phòng tại khu vực Cung Văn hóa thể thao Thanh niên, quận Ngô Quyền.
Khi lệnh tấn công được phát ra, hàng chục trinh sát hóa trang trong vai “dân chơi” từ bên trong quán bar và hàng trăm cảnh sát từ ngoài ập vào. Hàng trăm khách tại M.O.S Club đang say sưa trong tiếng nhạc chát chúa và ánh đèn mờ ảo trở nên nhốn nháo. Nhiều người được cho là đã nhanh tay vứt thuốc lắc, tài mà và ma túy “đá” sang các bàn bên cạnh và xuống sàn nhà.
Khi tiếng nhạc dừng lại, ánh sáng được bật lên nhưng không ít thanh niên vẫn còn quay cuồng vì phê thuốc. Trên sàn nhà vương vãi thuốc lắc, tài mà và ma túy “đá”.
Chan-dai-bi-tam-giu-sau-dem-thac-loai-JP
Trong số những người được đưa về trụ sở cơ quan công an làm việc, có rất nhiều “chân dài”.
Cũng vào thời điểm đó, tại quán karaoke Ánh Dương, bên cạnh M.O.S Club (cùng nằm trong khu vực Cung Văn hóa thể thao Thanh niên), kiểm tra 4 phòng, nhà chức trách cũng thu nhiều loại ma túy.
Kết thúc cuộc đột kích tại Cung Văn hóa thể thao, lực lượng cảnh sát phòng chống ma túy của Hải Phòng và Bộ Công an đã đưa hàng trăm người về trụ sở cơ quan công an để làm việc. Quá trình thử nước tiểu, trên 70 người có kết qủa dương tính với ma túy. Trong số này có nhiều cô gái thuộc diện “chân dài”, tuổi vị thành niên.
Cung Văn hóa thanh niên do Thành đoàn Hải Phòng quản lý. Hơn một tháng trước tại quán bar trong khuôn viên của Cung, cảnh sát đã bắt quả tang một nhóm người sử dụng ma túy.
Hải Anh

 

****************************

Đồ Sơn: Ai mua nhan sắc, ai bán phấn hương?

Cặp mắt trắng đục như miếng thịt đông của gã nhìn lên một dãy phòng nghỉ ở phía đối diện. Tại đó, trên những chiếc giường quá hẹp cho sự hoang dại có đống chăn đệm lộn xộn và những nút buộc thắt bằng da thịt.
Người có vẻ như thủ lĩnh của nhóm hất đầu nói với chủ quán: “Có hàng tuyển không?”. Chủ quán liếc cái máy ảnh bên cạnh anh ta (mấy ngày nay báo chí nói về Đồ Sơn hơi bị nhiều) rồi trả lời bằng cái giọng ngọt ngào giả tạo và đầy ngờ vực, như vẻ mặt con mèo già đang gầm gừ ở góc bếp: “Dạ, chỉ có con này thôi ạ!”. Thấy cô tiếp viên hơi thở vẫn còn mùi hành, anh chàng bé nhỏ kêu lên: “Đại ca! Mình vào khu 3. Đồ Sơn có thiếu gì em!”.
Ai đi bán dâm?
Mặt trời vừa lặn, khép mí mắt của đêm tối, hàng chục cô gái với những bộ ngực khiêu khích, cặp mông to tròn, phục sức cám dỗ lộ liễu – bố cục hoàn chỉnh của bức tranh cô gái điếm hạng hai – lại đổ ra con phố dài hơn 200 mét nằm trong khu tập thể Bộ Xây dựng tại phường Vạn Hương của quận Đồ Sơn. Có thể nhận ngay ra họ, bởi những cặp môi tô son đỏ chót như một vết thương đẫm máu nằm ngay giữa mặt và nhờ vào bộ mặt được trát phấn quá dày. Họ mời chào khách qua đường bằng cách thích thú nghiêng nửa thân trên để phô hai miếng mồi nhử cái nhìn hâm mộ đầy sống sượng của đàn ông, hay họ chấp chới hàng mi, mỉm cười ngây thơ như một nữ sinh trung học.
Nụ cười của họ không phân biệt giữa người cao và người thấp, người béo và người gầy, chúng chỉ khác nhau giữa người giàu với người nghèo. Thế nhưng khi bạn đi khuất, họ cũng sẽ không thương tiếc quất vào nhau những từ ngữ được sinh ra từ các xóm liều. Đôi khi họ cất tiếng hát bằng cái giọng buồn và rè vì thức đêm nhiều. Không biết họ moi đâu ra những bài hát nghe lạ lắm (chắc lời bài hát bị “chế”). Trong các bài hát của họ có sự ham muốn nóng bỏng của người đàn bà và những vết cắn điên rồ của người đàn ông, có lời than thở ai cũng đến lúc phải biến mất khỏi cõi đời, đừng để tội lỗi đáng chết nhất là nỗi buồn làm mình héo hon, mòn mỏi. Nó nhắc nhở rằng trên đại dương, có bãi biển nào hạnh phúc hơn là Đồ Sơn (?!).
Thấy họ hát “Anh đã yêu một nàng thiếu nữ” chứ không phải “Anh đã yêu một làng thiếu nữ”, tôi biết họ không phải người Hải Phòng, vì họ không bị lẫn lộn giữa l và n. Nhờ người quản lý – một gã hình thức đen thui – kể toang toác về các cô, tự hào như chính gã đã ấp cho họ nở ra vậy, tôi biết cô Lan là người Thái Nguyên, cô Tuyết – Bắc Cạn, cô Huệ – Lạng Sơn… Thế nhưng bạn chớ vội tin. Đó là nickname của họ ở Đồ Sơn thôi. Tên thực của họ hiền lành hơn nhiều: 90% là Mơ, Đào, Mận! Họ mang từ trên rừng về cái bẫy đàn ông là bộ ngực lớn và cái eo như vừa nắm được trong hai bàn tay. Họ thường kể những câu chuyện bi thảm về gia đình, cuộc đời họ.
Thật khó phân biệt đâu là that-giả, vì chúng giống nhau như những hạt lạc trong một củ lạc. Vẫn cái môtíp cổ điển: Bố mẹ ốm nặng, chồng bỏ (hoặc chết), để lại con thơ. Đôi khi các câu chuyện có vị mặn của giọt nước mắt về nỗi cực nhục trong nghề buôn phấn bán hương khi gặp phải những ông chủ nghiệt ngã, tham lam hay thói bạo dâm của các khách hàng, những kẻ khinh bỉ các biện pháp để quan hệ tình dục an toàn. “Họ có tiền mà!” – các cô nói trong nghẹn ngào. Thế nhưng, hỏi rằng đã có cô nào dũng cảm bỏ chốn thanh lâu, trở về quê cũ, mỗi sáng chủ nhật mang gà lên chợ huyện bán, lấy anh hàng xóm cục mịch như bức tường đất làm chồng, và đẻ ra một lũ con hay chưa (?), thì các cô đều lảng tránh.
Cuộc sống nhàn hạ, ăn trắng mặc trơn, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, kiếm tiền lại nhanh như đi tàu điện, có sức hấp dẫn nhiều cô gái trẻ nông nổi. Họ bỏ việc ở công ty may mặc, công ty da giày, tự nguyện chuyển nghề làm gái. Vĩnh biệt đồng lương một tháng 2 triệu! Để rồi mỗi lần về quê cưỡi xe tay ga, mặt hoa da phấn, cổ đeo dây chuyền 5 chỉ do một người tình mua tặng để chứng tỏ cái trọng lượng tình yêu của gã, thỉnh thoảng dúi cho bố mẹ 5 – 10 triệu đồng, chắc hãnh diện hơn đứa bạn cùng xóm người gầy tong teo như quả đậu đũa vì thiếu ăn và tháng ngày triền miên làm việc thêm giờ ở các công ty da giày, về quê đi xe đạp tàng, đeo một chiếc túi nhẹ tênh đựng mấy gói bánh rẻ tiền làm quà cho lũ em đang đi học. Còn nỗi đau đớn, xấu hổ thân xác thì được phòng the và bóng tối che lấp hộ, bố mẹ họ hàng làm sao biết được!
Thực lòng tôi cũng không hiểu họ có cảm nhận nỗi xấu hổ thân xác hay không, vì thấy họ cứ nói cười thoải mái, vô tư, có cô còn ngây thơ trong vắt nữa, bởi cô nhổ lông mày một bên nhiều quá, nên trông một bên lúc nào cô cũng như đang ngạc nhiên, chứ không phải cô cố đóng giả nai.
Ở giữa đám đông, họ giống như con cá vàng thả trong bể nước, cứ thản nhiên lạnh lùng bơi, không thèm để ý đến sự tò mò của đống đàn ông đang trố mắt nhìn. Họ rất nhanh chóng thích nghi với lối sống họ tự chọn. Đồ Sơn ngày nay, những cô gái bị cưỡng bức bằng vũ lực để bán dâm chỉ còn có trong tờ báo lá cải. Tú ông bây giờ đã có kiến thức pháp luật để biết kinh doanh những cô này rất nguy hiểm, vào tù như chơi. Họ thích các cô coi bán dâm là một nghề.
Thời đại acòng cũng làm thay đổi rất nhiều hình ảnh cô gái bán dâm. Có thừa thời gian không để làm gì, trong tay lại sẵn có iPhone 4, iPhone 5, họ rất chịu khó nhắn tin, lướt web và xem tivi. Họ thích nhất phim “Người đàn bà đẹp” vì ở đó có cô điếm lấy được anh chồng tỉ phú. Họ vẫn có người yêu họ, nhiều người hai buổi đưa đón các cô đi làm. Tôi nói chuyện với một người, anh ta hạnh phúc như bao kẻ tình nhân khác. Nhờ chịu vào mạng, họ bắt đầu biết những chuyện mà các đàn chị của họ không hề quan tâm: Chăm sóc sức khỏe, tình dục an toàn, kiến thức pháp luật và cả đời sống xã hội. Để cứu “sự nghiệp” đừng bị chấm dứt trước khi có đủ tiền mua nhà, lấy chồng, đẻ con, họ biết rắc ít kiến thức lên cái nhan sắc làm bẫy đàn ông của họ.
Có cô đã biết học cách trang điểm giống con nhà lành để đôi cánh của nữ tính không bay đi mất. Có cô biết hỏi: “Nợ công là gì anh?”. Chắc cô này là sinh viên đi bán dâm đóng tiền học? Họ cũng vào phây (Facebook) kết bạn. Không biết ở đâu hình ảnh của họ là thật: Trên phây hay là trên giường?
Những bức ảnh về gái Đồ Sơn lan truyền trên Internet.
Ai đi mua dâm?
Bác sĩ K xoa xoa tay nói với bệnh nhân: “Tuyến tiền liệt của bác đang bắt đầu phì đại!”. Bệnh nhân là nhà thiên văn, ông hỏi bác sĩ với giọng lo lắng: “Uống thuốc gì, thưa bác sĩ?” – “Chả cần thuốc gì! Anh cứ ”quan hệ” đều đặn là tự nó teo!”. Trời ơi! Ba mươi năm nay ông chỉ ngước lên bầu trời ngắm các vì sao, không có thời gian nhìn xuống để ngắm các cô gái đẹp. Ba mươi năm ấy, ông sống trong cái giang sơn trong trắng của đời độc thân. Bây giờ ”quan hệ” với ai, chẳng lẽ với các vì sao? “Chẳng cần đi xa thế đâu! Ra Đồ Sơn là có ngay!” – bác sĩ nửa đùa nửa thật. Rồi một buổi tối mùa đông, Đồ Sơn biển động, gió thổi căng các đám mây sũng nước, những đàn chim biển nháo nhác ầm ỹ, người ta thấy nhà thiên văn lén lút chui tọt vào một căn nhà có những cửa sổ đóng kín nằm ngay mép biển. Ông đi chữa bệnh!
Ông C là công chức của sở T. Vợ ông là người đàn bà thông minh nên bà quá say mê bản thân mình. Thú vui của bà chưa bao giờ xuống đến bếp. Là người của công chúng, bà đi suốt ngày. Ông thường than phiền gặp vợ trên các trang bìa tạp chí nhiều hơn gặp bà ở nhà. Những lúc cô đơn, ông lại ngồi trước tủ lạnh cả đêm và chén tì tì. Ông “mất” vợ, nhưng được thêm 10 cân. Bác sĩ nói thần kinh ông có vấn đề. Nỗi buồn xua chân ông lang thang đến Đồ Sơn.
Ở ngoài bãi biển, ông gặp một người đàn ông đi du lịch cùng với vợ. Bà này đã già, da thịt nhăn nheo không khác gì tấm bản đồ địa hình mặt trăng, chẳng còn ham muốn mà vẫn nghiệt ngã, chỉ nhìn biển có một mắt, mắt kia phải thường trực theo dõi chồng, mặc dù hằng bao năm nay ông chưa bao giờ nói với gái điếm quá một từ “không!” Ông C đã giúp bạn mình thoát khỏi bà vợ luôn miệng cằn nhằn bằng cách kéo nhau lên chiếc taxi. Giống như taxi nào ở New York cũng biết đường đến quán rượu, taxi nào ở Hải Phòng cũng biết đường tới một động Đồ Sơn. Hai ông đi tìm những người đàn bà sẵn sàng cho họ những mối quan hệ không có ngày mai, không có hậu quả, chỉ để giảm stress mà thôi.
Anh T là một thầy giáo, nhờ dạy thêm mà có nhiều tiền hơn kiến thức. Anh có nhà lầu, ôtô, vợ đẹp. Anh giữ được cuộc hôn nhân nguyên vẹn không chỉ nhờ tiền mà còn bằng sự đắng cay chịu, chịu nỗi sỉ nhục mà chẳng biết nói với ai. Mỗi lần vợ anh “vừa đặt chân vào cánh đồng ham muốn thì đã nghe thấy tiếng hát thắng trận của anh ở phía bên kia cánh đồng” (G.García Márquez). Vợ anh không nói không rằng. Nhưng chẳng có sự lạnh lùng nào bằng sự lạnh lùng của người đàn bà đẹp. Từ đó, anh ra Đồ Sơn để tìm kiếm sự an ủi của những cô điếm, mà cái sự cố “chưa đi chợ đã hết tiền” của anh được họ đón nhận như là ưu điểm. Lần đầu được hôn vào môi, anh đã nhăn nhó như hôn phải con rắn chuông. Nhưng rồi thấy không chết người, mà còn làm cho tim mình ấm áp, anh trở thành khách quen của họ.
Không ai dám nhìn đểu A dù cậu mới 17 tuổi, nhưng cao 1m80 và vẫn còn tiếp tục lớn. Từ hai năm nay, A khổ sở vì những cơn mộng mị. Cậu vừa thích vừa xấu hổ. Người rủ rê A đi giải phóng những năng lượng dư thừa là D – hàng xóm của cậu. D thuộc loại người ngẫu hứng, có thể tán tỉnh bất cứ người đẹp nào anh tình cờ bắt gặp trên một bến chờ xe buýt. Anh đào hoa từ lúc mới sinh ra, như người Congo sinh ra đã đen. Một nửa cuộc đời anh lên rừng để tìm mỏ, nửa đời còn lại anh đi xuống biển để tìm đàn bà. Anh nhìn họ như nhìn thấy cái kẹo, sẵn sàng cho vào miệng để nuốt chửng.
Anh có đám bạn giống anh. Họ thường hát trong khi nhậu: “Con bò có một cái u, đàn ông một vợ còn ngu hơn bò!”. Sau đó, họ kéo nhau ra Đồ Sơn để chứng tỏ rằng họ không ngu hơn con bò. Có điều rất lạ, chị vợ anh D lại thản nhiên coi chuyện đó như khi đi qua vũng bùn thì phải nhấc chân. Chị bô bô nói: “Cho lão đổi món một tí! Lão đi với bồ mới sợ, chứ đi với điếm đến sáng lại về. Cứ vô tư đi!”. Những người giống như anh D có đủ lý do để đi Đồ Sơn: Tăng lương, mất việc, gặp xui, lấy may… Thậm chí chẳng lý do gì, anh đi theo bản năng thúc đẩy. Người chưa có vợ lại không đông bằng người đã có vợ.
Từ ngày kinh tế thị trường, Đồ Sơn còn là nơi chiêu đãi khách. Buổi tối một ngày mùa đông, có hai người đi với nhau vào động. Một người trẻ tuổi mà đầu chỉ còn vài ba cọng tóc bướng bỉnh như cây cỏ dại lon ton chạy trước. Người sau dù đi chơi gái, song vẫn giữ được dáng vẻ bệ vệ như một thống chế của Hoàng đế Pháp Napoleon. Gã quản lý ngồi sau bàn đang ủ rũ như một con ếch béo nhợt nhạt đứng bật ngay dậy. Một cái đảo mắt lén lút để nhận ra tờ 500 ngàn đồng trong tay của người trẻ tuổi. Không được phép bất lịch sự với người đã bo cho mình nhiều tiền đến thế.
Gã thầm thì nói, sẽ chọn cho sếp một em “chỗ nào đáng to thì to, chỗ nào đáng nhỏ thì nhỏ”. Ngay lập tức, một cô gái có nước da màu ánh trăng, cặp môi mòng mọng như đang hờn giận xuất hiện. Cô gái đưa sếp lên gác, còn người trẻ tuổi và gã quản lý lại ra quầy ngồi cùng với vài vị khách chờ đến lượt, chẳng ai nói chuyện với ai, trông như một đống đồ đạc cố định. Khoảng một giờ sau sếp xuống, mặt mũi phởn phơ, toàn thân vui vẻ. Người trẻ tuổi đã thanh toán mọi thứ, sếp ung dung mở cửa xe, chiếc Camry mang biển kiểm soát Hà Nội lăn bánh chạy vào Hải Phòng.
Sếp chỉ là một trong rất nhiều người Hà Nội khi xuống Hải Phòng hội họp, làm việc được dân bản địa chiêu đãi ”đặc sản” Đồ Sơn. Vào ngày có hội chọi trâu, các động mở cửa tưng bừng, chỉ còn thiếu tấm băngrôn “Welcome to Do Son” để đón từng đoàn khách những tỉnh, thành lân cận đổ về Đồ Sơn xem chọi trâu và vẫn còn bị ám ảnh bởi cái không khí chiến đấu hừng hực của lũ trâu dại.
Đồ Sơn nổi tiếng bởi mại dâm đã đi vào trong câu thơ gần như trở thành ca dao “Không đi không biết Đồ Sơn”. Thật trơ trẽn thay cho người nào bảo Đồ Sơn không có mại dâm. A.Lincoln – cựu Tổng thống Mỹ – nói: “Dù có gọi đuôi con ngựa là chân thì con ngựa vẫn chỉ có 4 chân”. Mọi sự ngụy biện không thay đổi được bản chất, sự thật. Từ thời thượng cổ, người ta đã tìm cách để sống chung với nó, vì nó giống con quỷ trong thần thoại: Chặt một đầu sẽ mọc ra hai đầu. Rất nhiều quốc gia từ nền văn minh phương Tây (Mỹ, Anh, Pháp, Đức) đến nền văn minh phương Đông (Nhật Bản, Hàn Quốc) từ lâu coi mại dâm là một nghề. Nếu bảo họ không giữ gìn thuần phong mỹ tục, chà đạp nhân phẩm phụ nữ bằng cách công khai mại dâm, thì đấy là sự thiển cận. Ai lại không biết câu “Đàn bà, trẻ con, chó và đàn ông” được phổ biến ở phương Tây nhỉ?
Sự tràn lan của mại dâm ra khắp hang cùng ngõ hẻm Việt Nam chứng tỏ cuộc chiến đấu chống nạn mại dâm theo kiểu cũ đã thất bại. Đa số gái bán dâm ở Đồ Sơn là người tình nguyện. Họ coi mại dâm là nghề. Họ đang thay đổi rất nhiều nhờ vào… công nghệ IT. Vậy thì, đã đến lúc phải thay đổi cách quản lý họ. Nhà nước chưa cần tiền thuế đánh vào cô gái bán dâm, cũng không sợ họ là môi trường gây bệnh tật, bởi vì ngày nay ai cũng học cách tự bảo vệ mình.
Quản lý để ngăn chặn sự lây lan của nghề mại dâm mới là mục tiêu căn bản. Ngày xưa, Hà Nội có phố Khâm Thiên, Hải Phòng có quán Bà Mau – những xóm cô đầu được cấp giấy phép hành nghề công khai. Ai dám coi thường dư luận xã hội thì mới bước chân vào đó. Thế nên ngày xưa không có cái chuyện từ già đến trẻ đều đi Đồ Sơn như ngày nay. Nếu cứ mập mờ sẽ có những người đến Đồ Sơn đánh rơi quần, sau đó lại về lên bục rao giảng. Đồ Sơn lại mắc thêm tội nuôi dưỡng thói đạo đức giả!
Đêm xuống Đồ Sơn, sương mù lãng đãng tựa như hơi thở lạnh lẽo của một mảnh trăng bị mây che khuất. Tiếng biển ầm ỳ không át được tiếng huyên náo từ các quán ăn đầy những khuôn mặt đờ đẫn, đỏ ửng màu máu bốc hỏa. Một nhóm đàn ông phê phê ngồi ăn ghẹ luộc. Giữa những nụ cười nhăn nhở vì được nghe kể câu chuyện tiếu lâm tục tĩu và tiếng hát ngợi ca thành phố hoa phượng đỏ từ các cái miệng đã nhão ra vì bia rượu, có giọng ai đó: “Biển động thế này làm sao tắm được!”. Một anh chàng rất bé nhỏ ngồi sau bàn ăn chỉ nhìn thấy mỗi chỏm tóc, bật cười ha hả: “Thằng này điên à? Ai đi Đồ Sơn để mà tắm biển!”.
(Lao động)

********************

TỪ PHI CƠ NGẮM NƯỚC MỸ  
Lịch trình của chuyến bay sẽ bay qua các nơi như sau:
1- đảo Nữ Thần Tự Do ở New York.
2- Ghé qua Washington DC, thủ đô của Hoa Kỳ, sẽ thấy cây tháp cao nhọn làm bằng đá khối (người VN còn đặt tên là cây viết chì) nằm đối diện tòa nhà Quốc Hội, đến tòa nhà Ngũ Giác Đài.
3- Tiếp theo, sẽ bay về hướng Tây Bắc để thăm thác Niagrara Falls, một thắng cảnh thế giới, nằm giữa ranh giới Hoa Kỳ và Canada.
4- Hành trình sẽ tiếp tục bay qua tiểu bang Wyoming, sẽ thấy một dãy núi khắc hình 5 vị tổng thống của nước mỹ.
5- Máy bay sẽ tiếp tụp lượn qua các vùng núi Colorado phủ tuyết trắng xóa,
6- rồi tiến về miền Tây Nam lượn qua các sông, xa mạc, ghé đến Las Vegas,
7- sau đó kết thúc một vòng trên cầu treo KIM MÔN (Golden Gate)

Xin nhấn vào hình máy bay này:

Description: Descrizione: http://www.youtube.com/watch_popup?v=KcuDdPo0WZk

 

*********************

Lạ lùng người phụ nữ “cực khoái chân”

(NLĐO) – Thay vì cảm giác cực khoái xảy ra ở cơ quan sinh dục thì một người phụ nữ 55 tuổi ở Hà Lan hằng ngày lại phải trải qua 5, 6 cơn cực khoái không cần thiết đến từ bàn chân.

Các nhà khoa học lần đầu tiên tìm thấy trường hợp con người đạt cực khoái qua chân
Nghiên cứu được đăng trên Tạp chí Y học tình dục ngày 19-6 cho thấy đây là trường hợp “cực khoái chân” đầu tiên được biết đến.
Người phụ nữ (giấu tên) đã phải đến gặp bác sĩ vì những rắc rối xảy ra trong thời gian gần đây. Những cực khoái diễn ra ở bàn chân trái một cách đột ngột 5, 6 lần trong ngày mà  không phải do ham muốn tình dục hoặc suy nghĩ.
Được biết, khoảng 1,5 năm trước khi hiện tượng này xảy ra, người phụ nữ đã trải qua 3 tuần điều trị chuyên sâu trong tình trạng hôn mê vì bị nhiễm trùng huyết. Khi tỉnh lại, cô cảm thấy ngứa và nóng bỏng ở bàn chân trái.
TS Marcel Waldinger tại Đại học Utrecht (Hà Lan) – tác giả nghiên cứu, người điều trị cho người phụ nữ trên – cho biết: “Cô ấy cảm thấy thật khủng khiếp mỗi khi cơn cực khoái đến”.
Hình ảnh cộng hưởng từ não và bàn chân của người phụ nữ cho thấy không có sự bất thường, mặc dù thử nghiệm khác cho thấy có một số khác biệt giữa các dây thần kinh ở bàn chân trái và phải. Khi các nhà khoa học kích thích bàn chân trái với một dòng điện, người phụ nữ sẽ có cảm giác “cực khoái”.
TS Waldinger nói: “Điều thú vị là các thông tin từ dây thần kinh cảm giác ở chân đi vào tủy sống lại giống như thông tin từ các thông tin cảm giác từ âm đạo. Bởi do tổn thương dây thần kinh ở bàn chân nên não bộ của cô ấy không nhận được thông tin từ bàn chân, nó nhận thông tin cảm giác từ âm đạo.”
Các chuyên gia cho biết sau khi các tổn thương ở dây thần kinh ở bàn chân được phục hồi, bộ não không thể phân biệt được kích thích từ bàn chân và âm đạo nên nó quyết định tất cả kích thích từ chân là từ âm đạo. Đây là kết quả của một rối loạn thông tin lên não.
Hiện người phụ nữ này đã được tiêm thuốc gây mê vào những dây thần kinh cột sống tiếp nhận cảm giác từ bàn chân và cảm giác cực khoái đã dừng lại hoàn toàn.
H.Trang (Fox News, Live Science)

***************************

Một phụ nữ gốc Việt lãnh án vì cắt ‘của quý’ của chồng

Hồi tháng 7/2011, Catherine Kieu (50 tuổi) đã cho chồng ăn đậu hũ pha với thuốc ngủ rồi gào lên “Đáng đời mày!”, trước khi tấn công người bạn đời bằng một con dao trong nhà bếp dài 25cm, khiến ông trở thành người tàn tật.

 Catherine Kieu lãnh án tù chung thân sau khi cắt “của quý” của chồng khiến ông trở thành người tàn tật.

Tại phiên toà xét xử, nạn nhân (60 tuổi), người mà hãng tin AP không tiết lộ danh tính cho biết, dương vật của ông không thể gắn lại được. Vì hành động lạnh lùng của vợ, ông đã bị tước mất một phần của cuộc sống. Điều đó khiến ông cảm thấy mình như thể bị ám sát.

Công tố viên cho biết, nguyên nhân dẫn tới hành động phi pháp của Catherine Kieu là do ghen tuông và tức giận khi phát hiện ra ý định ly dị vợ để chạy theo người tình cũ của chồng.

Luật sư của người phụ nữ gốc Việt này nói rằng, bà Kieu gặp các vấn đề về tâm thần do tuổi thơ từng bị lạm dụng và quấy rối tình dục. Sau khi quen và kết hôn với người chồng hơn 10 tuổi, bệnh tật của người phụ nữ gốc Việt này càng trầm trọng hơn khi người bạn đời liên tục lạm dụng tình dục gây ra những nỗi đau cả về thể xác và tinh thần.

Tuy nhiên, lời biện minh của vị luật sư nhanh chóng bị bác bỏ khi không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh việc nạn nhân từng lạm dụng tình dục bà Kieu.

THU HỒNG

Theo Infonet

************************

Tắc đường vì người dân đổ xô đi mua vàng

Đầu giờ sáng nay, tuyến phố Trần Nhân Tông (Hà Nội) lâm vào tình trạng tắc ngẽn giao thông do người dân tấp nập đi mua vàng.

Chỉ sau một đêm, vàng tiếp tục giảm mạnh 2 triệu đồng chiều mua vào và 1,5 triệu đồng chiều bán ra. Giá vàng miếng SJC đầu giờ sáng nay về mức 34 triệu đồng/lượng.
Giá vàng tụt sâu, khi vừa mới mở cửa giao dịch vào sáng nay, cửa hàng Bảo Tín Minh Châu trên đường Trần Nhân Tông đã tấp nập khách ra vào.
Lượng người đổ xô đi mua vàng rất đông, đến mức tắc nghẽn cả một tuyến phố.
Các nhân viên bảo vệ của cửa hàng mồ hôi nhễ nhại, vất vả sắp xếp xe cho khách.
Cửa hàng vàng bạc Phú Quý gần đó cũng đông đúc khách ra vào. Sáng nay khi vừa mở cửa giao dịch, giá vàng miếng SJC vẫn niêm yết ở mức 36 – 36,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra) nhưng chỉ nửa giờ sau, giá tụt sâu về khoảng 34 triệu đồng/lượng mua vào và 35 triệu đồng/lượng bán ra.
Giao dịch vàng đầu giờ sáng tạm thời chưa đông, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau khi có thông tin giá vàng tiếp tục giảm sâu, người dân tấp nập tới cửa hàng.
Quang cảnh đông đúc bên trong cửa hàng Bảo Tín Minh Châu. Đến hơn 10 giờ sáng, cửa hàng đã hết vàng miếng.

MINH DŨNG

Theo Infonet

****************************

VuNguyen

Vu Nguyen

VuNguyen

Posted by VuNguyen

: